Ngày 18.03 …
Hoàng với mình ra café Điểm Hẹn gặp người yêu cũ tên Thu, Hoàng đùa bảo không biết có hẹn bắt nhận con gì không. Té ra người yêu cũ nhờ Hoàng xin việc cho đứa em họ.

Hoàng có công ty bất động sản người nhà đứng tên, lại bỏ vốn cho bà chị làm công chứng viên, cái tổ hợp bất động sản vừa công chứng của nó ngày càng phất. Ai cũng biết nó đứng sau cả nhưng nó chối hết. Nhưng mình phải cảnh giác, không ngu như nhiều thằng, đã làm ngoài làm trong mà cứ bô bô, có ngày có thằng chí thân, muốn đâm mình nó làm tố cáo nặc danh là mình đứt, chính trị nó thủ đoạn lắm, đấy mày thấy, toàn đồng đội chơi nhau cả, chứ nhiều vụ ai biết đâu tép bơi dưới biển. Giờ ghế ít đít nhiều, mình không cẩn thận, bể. Bao nhiêu vụ bắt bớ gài bẫy, cũng anh em đồng đội chơi nhau thôi, mày phải khôn lên, Hoàng bảo.

Thế này nhá, Hoàng bảo Thu, nếu là em thì anh nhận, em yêu cầu bao nhiêu lương anh bán nhà anh nuôi em, còn cái cô này lý lịch trích chéo thế này anh không ham.

Thứ nhất, em nói nó học giỏi lắm, bằng giỏi Hà Nội về mà còn cần bà chị đi xin việc cho thì vứt, cái loại này có thể có cái bằng giỏi, học thuộc làm đúng bài, điểm cao, nhưng không đủ để làm việc, giỏi đếch cần phải nhờ người khác xin việc cho cái văn phòng công chứng phọt phẹt ở cái phố hạng ba này. Bọn này có chút chữ lại hay ảo tưởng, nó tưởng nó ngon, rồi vào vài hôm lại ỏng ẹo đứng núi này trông núi nọ, rồi bảo ôi anh ơi em bằng giỏi mà lương có bằng thằng bằng trung bình. Ngu thế, vào văn phòng làm chứ không phải đi học để tranh học bổng, ở trường em học điểm cao thì em có học bổng, ở chỗ làm em làm được nhiều việc hơn người em mới nhận nhiều tiền hơn, có cái bằng giỏi giỏi thường ảo tưởng thế mới đau, đã biết đếch làm gì chưa hay toàn đang học việc, mà hở cái là tiền. Anh có phải trường học đâu mà cấp học bổng cho bọn đi học, cho anh xin, đến ạ với mấy đứa ảo tưởng vào sức mạnh, trời ơi, bằng cử nhân giờ còn nhiều hơn mười đàn vịt của cô Sáu nhà anh ở quê.

Thứ hai, em nói em nó nhà khá giả có nhà xe cha mẹ cho, không quan trọng lương tiền, chỉ cần công việc học hỏi, nghe là anh đã không ham. Nói thật, anh thường tuyển mấy thằng rất nghèo, nó đi làm quay quắt lên vì tiền, đói mốc ra, nhưng vào anh lo cho vài đồng, nó thực sự muốn học nghề nó phải tìm cách mà sống, phải làm thuê cuốc mướn, chạy xe ôm, cái bọn quay quắt lên vì tiền đó mới làm nên việc, phải khát tiền mới chịu làm để kiếm tiền. Cái bọn chê tiền nó chê luôn công việc. Chúng thường ngửa tay xin tiền cha mẹ nhưng lại ngồi lướt facebook, đi còm dạo đạo đức giả, rồi nó còn hay vô ơn kiểu làm không làm trả dép nghỉ, nó toàn chửi doanh nghiệp trả lương là tư bản bóc lột, nhưng nó đếch có làm việc, thích hưởng thụ, thế hỏi em bọn anh bóc lột sức lao động nhưng nó không chịu lao động thì bóc cái gì. Bọn chê tiền là bọn vớ vẫn nhất, không chịu làm, ngồi chờ cha mẹ loo, là thất đức với cha mẹ. Đến cha mẹ mà chúng nó không thương, thì nó làm sao thương anh, anh muốn tuyển người thương anh. Nói thật anh buồn nôn bởi cái bọn khá giả nửa mùa, ăn cơm cha mẹ mà toàn giọng giả cầy, bọn này lười nhác, chỉ thích ăn chơi, anh không tuyển người về làm văn công văn nghệ.

Thứ ba, em nói kinh nghiệm gì, văn phòng công chứng thì cần đếch kinh nghiệm mùa hè xanh tình nguyện, đó là mấy cái trò hú hí tuổi trẻ đú đỡn, cả năm một lần lên rừng dọn rác cho bà con chỉ để chụp ảnh quay phim đăng báo. Thế không có mùa hè xanh bà con bản làng không có bọn làm tình nguyện thì chết hết à. Lấy tiền doanh nghiệp bọn anh đi phát chỗ này phát, phát chỗ kia, gom mấy cái áo cũ không thèm mặc nữa, rồi nhiều nơi còn ăn lẹm vào quà của doanh nghiệp bọn anh, nhưng lại khoe đang đi làm từ thiện, đấy cái đám hè xanh là anh ớn, màu mè cả. Anh biết, bọn bưng bàn kê ghế nhưng đừng đùa, cứ lên làm chủ tịch lãnh đạo chứ chẳng chơi, tiền lệ rồi, bố đoàn con đoàn rồi lãnh đạo, lãnh đạo cần đếch gì chuyên môn. Đi làm công chứng quèn làm đếch gì cho khổ, nghề này cần biết việc thật, không đi tù như chơi. Có thứ kinh nghiệm tốt cho chuyện vĩ đại của thiên hạ, nhưng nó đếch kinh nghiệm mẹ gì cho công việc của anh. Đéo nhiều đứa, chưa làm được cái văn bản cho đúng chính tả đã đòi thay đổi thế giới. Lại xinh nữa à, đếch bằng em, mà có bằng em, anh cũng cần đứa vào làm việc, chứ không phải vào để ngắm, ngắm gái anh xin được ngắm em cho rồi.

Thằng Hoàng nó từ chối người yêu cũ mà nó làm một tràng như rắc muối vào mặt, nhưng quái, nó nói vậy rồi xen kẻ nó vẫn nịnh em Thu liên hồi, nó ru thế đếch nào em Thu ra về còn ỏn ẻn cười bảo nào rảnh cà phê. Nghĩa là nó từ chối vỗ mặt như chửi mà con người ta vẫn thoải mái, tài thật thằng Hoàng đất.

Em Thu đi rồi, Hoàng bảo, có hai loại người yêu cũ, một là hãm lắm không bao giờ dám gặp lại, loại thứ hai, nhỡ gặp lại có thể yêu luôn được lần hai.

Sợ nhất là người yêu cũ hãm, đó là người yêu cũ đã chia xa lâu ngày quay lại vay tiền, hồi trước có một con mẹ kia, yêu cũ từ hồi đại học, thấy mình làm ăn được, nó gọi điện hỏi cho vay tiền mở cửa hàng bán áo online, trời đất, hãm nhất mày ạ.

Thu may là không gọi ra vay tiền, xưa nó không tham giàu đi theo thằng Lực có cái xe tay ga, bố nó bên tuyên giáo, thì giờ có khi vợ tao, hồi đó tao đi cái xe máy tàu mua một triệu tám ở cửa hàng xe cũ, cái đéo mẹ, nghèo nhục mày ơi, thằng Lực hồi đó đi tay ga, giờ nó cũng lên được ét hát rồi, đấy giàu đếch gì tiền của ông già cho, phải tự kiếm, chứ giờ ông già chẳng có cho nữa, nó bằng đếch tao được, nhưng mày ạ, săn gái mà bằng tiền như bây giờ nó không ham bằng săn gái bằng cái nghèo nguyên thủy, như mày, tao thấy mày nghèo như ăn xin, sao kiếm được con người yêu kháu hiền ngoan thế, tao thích vậy, tao mà yêu em nào thật lòng tao đéo nói tao có tiền.

Bọn gái giờ hư lắm, nó không cố gắng gì nhiều, nó chỉ cần xinh rồi bắt bọn bố đường nuôi, ngã ra là ăn tiền, người tài giỏi thì cày đọa ra vẫn đói. Mà gái ngoan thì họ lao động nhọc nhằn để kiếm tiền, gái hư nó ngửa tay xin, một ngày ta không có cho nữa, nó đá mình ra đường. Sao gái hư lại hay xinh mày nhỉ, đời đếch công bằng. Em Thu thì vừa xinh vừa ngoan, hiếm đấy, thấy không, em nó vẫn quý mới tin tao chứ mày. Mà giờ mày ạ, đùa chọc em ấy cho vui mồm, chứ cho bạc tỷ tao cũng không thèm đụng vào. Tao chỉ sợ người yêu cũ vay tiền.

Thôi đếch, nó nói chuyện vay tiền, không biết nó có chửi mình gì không, hy vọng nó trừ mình ra.

Ngày 21.3…
Tối nay, ăn xong bún măng vịt ngoài quán mụ Hòa rồi thì về nhậu thịt trâu gác bếp Hùng mang từ Lạng Sơn xuống.

Bình thường thì uống rượu anh Long nhưng hôm nay anh Trường mang chai Macallan được ông giám đốc sở cho, viết luận văn cho ổng, cho tao đấy, mà chắc rượu được biếu. Bọn mày uống hết đi, cất làm gì, hy vọng không phải rượu đểu, lão nói hàng xách tay, biết đâu.

Tao thì tao chỉ nghiện rượu nếp quê của thằng Long ngâm đinh lăng, uống nó lặng người mà sáng mai tỉnh dậy khỏe ru, chứ ba cái loại này, cũng chưa chắc. Mà uống đi, đừng sợ, giám đốc sở chả nhẽ cho anh em mình rượu giả. Nào uống đi.

Thằng Hùng bảo em tôn trọng anh Trường nhưng em chỉ xơi được rượu anh Long nên em xin phép dùng rượu anh Long, em xin lỗi ạ. Hùng kể trên em nhiều ông anh quan bác cứ về Hà Nội là như dân ta đi Paris về, thế nhưng đồ trên núi nhà em mới quý các anh ạ, chứ đồ Hà Nội mang về người ta không dùng ạ. Rượu nhà anh Long ngon, em thấy em mê.

Anh Trường bảo thằng Hùng khá, giờ mọi giá trị đều đổi chiều, cái gì quê quê, rừng rừng đồng đồng đồng ruộng ruộng là ăn tiền. Tao nói mấy đứa mày thấy đấy thôi, ngay khi Hà Nội vào mùa thu thì từng va li quà ở các miền quê lên mới làm cho Hà Nội có giá. Mà bọn mày biết Hà Nội sản xuất cái gì có giá nhất không, trời ơi không phải, sản xuất chính sách pháp luật, chỉ ở Hà Nội mới sản xuất cái món này, thậm chí sản xuất các loại quyết định bổ nhiệm, cái đấy mới ăn tiền. Sản xuất vậy mới có thu, có thu thì Hà Nội người ta mới hát Hà Nội mùa thu, thu là thu hoạch nhờ sản xuất quyết định các mày ạ, sao giờ mới hiểu.

Anh Trường nói hay, cái đếch quyết định gì cũng phải sản xuất từ Hà Nội, mấy thằng ở quê lên ngáo ngơ với nhau về một Hà Nội quyền lực mà té ra, quyền lực là khả năng sản xuất được các loại quyết định và quy định, đó là điều không bài học nào ở lớp có thể hiểu ra.

Ngày 22.3 …
Nắng và sự khô khốc khó chịu của trời tháng ba làm con người ta khó chịu, nhất là khi cả hội ngồi nghe chuyện cái Hương yêu ông thầy Tọt nên về bỏ chồng, rồi thầy Tọt chia tay vợ để cưới cái Hương đến cùng. Hôm rồi thì thằng Huấn về Đồng Nai bỏ vợ vì gặp thấy tình yêu đích thực nơi cái Thương quê Tuyên Quang.

Anh Trường bảo, nơi chúng ta học là một hoàn cảnh tai họa cho các cuộc tình, các chú thấy, mấy cái thủ tục tố tụng, định tội danh, hầu như anh em ngồi trực tiếp xử hết rồi, nay ra ngồi nghe lại lý thuyết rất chán, dẫn đến buồn, buồn thì cần tâm sự chia sẻ, mà trai gái lạ tứ phương bên nhau, gần gũi thì đâm đầu vào nhau thôi, chứ cũng không có gì lạ. Nhưng mà, không phải cuộc hôn nhân nào cũng dễ dàng sập vì cái huống cảnh cuộc sống nó tác động vào, chẳng qua, các cuộc hôn nhân đã có vấn đề, đây chỉ là nơi cái bản vẽ của hôn nhân lộ ra. Con người cũng đang đi tìm các cuộc vui thú hoang lạc của họ, chúng ta không thể từ chỗ đứng của mình để đánh giá được mọi thứ.

Ngày 25.3 …
Anh Long có em gái học luật, giờ đang học lớp luật sư. Anh bảo cái Linh vừa hiền vừa ngoan, cho nó theo nghề luật, sau có cái thẻ, về quê mở cái văn phòng, anh em hỗ trợ nhau, không bon chen gì.
Rồi anh ngồi kể lại cái chuyện học việc nó cũng gian truân, chứ ai bảo học luật ra không làm được gì thì làm luật sư. Anh Long bảo làm nghề gì cũng phải nghiêm túc, mà vì anh em nhà anh nghiêm túc nên cái hành trình học nghề nó cũng cua đi cua lại nhiều phen hoàng hồn.

Lần thứ nhất, anh Trường dẫn cho đến bác luật sư trong ban chủ nhiệm thành phố, còn là ủy viên của hội quốc gia kêu lắm, xưa làm Tòa ra về hưu mở văn phòng. Cái Linh kể bác này cũng có một số việc, nhưng chủ yếu hình sự, người ta đến nhờ giảm án này kia, nó vào hai tháng mà thấy có chỉ nhỏn 1 hồ sơ mới, hình sự thì chỉ lơi khơi vài ý giảm án, rồi suốt ngày bác đi họp gì ban khen thưởng kỷ luật tố cáo nhau gì trên đoàn, rồi đi họp liên đoàn, niềm vui của bác là khoác áo, đeo cà vạt, đi họp hành, bù khú với anh em theo kiểu người nghỉ hưu. Bác làm luật sư, nhưng vẫn rất phong thái quan tòa, kiểu luật sư đoàn ai sai phạm tố gì nhau là bác muốn xử lý. Với cái phong thái đỉnh đạc của mình, bác cũng cái hội đồng kỷ luật như một ban bộ rình anh em đồng nghiệp, hễ có cái gì sai là không chạy đâu cho thoát, kỷ luật ngay. Làm nghề, nhưng cảm giác xử lý được đồng nghiệp trong bác ánh lên niềm vui hồ hởi của một con người già rồi còn mẫn cán. Lúc rảnh rảnh, bác lại lôi chuyện xưa làm án, bác xử vụ này vụ kia to lắm, bác xử cả tử hình chung thân quan to, tự hào lắm. Linh chẳng học được gì, thế là nó xin nghỉ.

Lần thứ hai, nó vào công ty luật có ông thầy dạy bên trường nghề, văn phòng có thêm một chị luật sư với hai bạn chuyên viên, nghe kể cũng oai lắm nên cũng nhờ người quen giới thiệu, vào thì cũng kiểu có việc, cũng hình sự với đất đai nhiều việc. Luật sư thầy cũng quen biết nhiều, người ta giới thiệu việc ở các tỉnh ven, cứ luật sư Hà Nội về là nâng cấp lắm, đầu tiên thì theo học được những điều cơ bản, làm cái đơn, cho đọc hồ sơ, rồi tập làm luận cứ các kiểu, các anh chị nhiệt tình nên cái Linh cũng thích. Dịp rồi luật sư thầy dẫn đi tỉnh làm án, đi đến đâu là khoe thầy dạy ở học viện, bọn luật sư ở tỉnh này là học trò hết trơn, đấy cái vụ vừa trả hồ sơ điều tra lại nổi tiếng đó là thầy bảo vệ. Nhưng Linh cũng biết, án làm hình sự, thầy toàn quan hệ đi xin giảm, chứ có trả hồ sơ rồi điều tra lại cũng tội, nói thật thầy cũng giỏi đi xin, án giảm là có, nhưng thầy cũng chém quá, cứ nhận vụ nào là lên facebook thầy chém nát đối tụng bên kia, bên mình là công lý. Vào một đêm đẹp trời ven biển, luật sư thầy ngồi nhậu với một số anh chị học lớp luật sư ở địa phương, rồi bảo vụ đại án X, thầy bào chữa cho ông K, ổng ấy được 4 năm tù chứ mấy, mà lúc đầu người ta đòi chung thân ông. Vụ này cái Linh biết, nói thẳng ra có dàn xếp, anh trai ông K bỏ đến hơn bốn trăm tỷ cho doanh nghiệp bên kia, để thỏa thuận lại, rút tất cả các tố cáo, nhưng rồi nhà ông K cũng sạt nghiệp về vụ này, chứ có phải do tài luật sư đâu. Các cuộc rượu khề khà vào, luật sư thầy chém khiếp quá, mà bản chất không phải thế. Linh sợ quá, xin nghỉ.

Lần thứ ba, anh Long quyết phải tìm cái nơi sáng sủa chuyên nghiệp để học thật cái nghề. Anh Long tìm cho cái công ty luật bàn bản, trên web vô cùng hoành tráng, đăng thông tin chi nhánh, rồi luật sư chuyên nghiệp áo quần bảnh bao ngon lành. Page của công ty có cả trăm ngàn người theo dõi, lượng tương tác khủng khiếp, anh Long liên hệ trưởng Văn phòng, phải nhờ mấy ông anh làm Tòa nữa để lấy cái danh làm quan hệ xin chỉ cho cái Linh có nơi học việc, rồi họ cũng nhận lời gặp ở quán cà phê ở phố Hàng Đường, hai bên trao đổi, rồi nhận lời.

Cái Linh đi học việc, ông luật sư đẹp trai bóng lộn, mặc vét đeo cà vạt sáng trưng, dẫn lên văn phòng công ty. Té ra lên tầng 3 của căn nhà biệt thự lớn, sau hỏi ra mới biết nhà riêng của chú họ của luật sư. Phòng có 4 chỗ ngồi, luật sư đẹp trai với hai bạn nhân viên, Linh nữa là đủ chỗ. Vào thì Linh cũng như các bạn được giao việc cứ lên báo, lên mạng thấy vụ việc gì nổi lên, ai bị bắt, ca sĩ nào gây tai tiếng, vụ án nào mới diễn ra, là cứ chế cái hình, copy điều luật liên quan đăng lên web, sau đăng hình lên page, chia sẽ link web.

Lạ, lần đầu tiên Linh đăng cái hình chế lên page, cái page mấy trăm ngàn người theo dõi mà Linh chờ 2 tiếng rồi mới thấy được 4 cái like, không nhẽ có vấn đề gì, vụ cũng nóng mà, hóa ra kéo xuống các bài của hai anh chị khác cũng vậy, page đến hơn bốn trăm ngàn người theo dõi mà có được 32 cái like.

Ngày nào cũng vậy, chế hình đăng lên page, rồi ít like quá, phải gửi cho người nhà vào like với khen giúp, được vài ngày đầu chứ sau người nhà dần cũng chán, chẳng thấy ai like giúp nữa. Sao có bài của sếp lên đến 3 ngàn like, mà chị em mình có chưa đến vài chục like, trang mình đến nửa triệu người theo dõi. Chị Trang có vẽ quý Linh nên mới nói, nửa triệu người mua đấy em ơi, sao mà em ngây thơ thế, có ma nào vào mà theo dõi chị em mình, mấy cái hình nhảm nhí vấy mấy điều luật copy, có cái gì cho họ xem đâu! Ba ngàn like cái bài đọc luật của sếp có giá hai triệu hai. Em muốn sáu nghìn like người ta giảm giá cho thì mấy bốn triệu chứ mấy. Chị thử cho em thấy. Rồi chị Trang lấy bài của chị Trang có 26 cái like, vào gửi like cho bên quảng cáo, mấy tiếng sau bài đăng của chị vượt sếp, được hơn ba ngàn rưỡi like.

Dần dần Linh mới hiểu, anh luật sư trai đẹp hợp tác với một bác thẩm phán về hưu, với có chú làm kiểm sát cũng về hưu cho ở ké cái phòng tầng 3 làm văn phòng. Lúc đầu, mới ra trường chưa học nghề chưa có thẻ, lập cái trang facebook, suốt ngày ngồi chế ảnh mấy vụ nổi tai tiếng trên mạng, gắn với vấn đề luật liên quan, rồi đăng website, đăng page. Luật lệ khô cứng mấy điều chẳng ai xem, thế là anh ấy mua like. Thuyết phục sao hai ông chú hợp tác góp tiền, mỗi người năm mươi triệu, về quê cắm sổ đỏ của mẹ vay ba trăm triệu nữa, thế là luật sư face ra đời. Đăng web đăng page mua like làm cho page lên cả trăm ngàn người theo dõi. Bài đăng lên không có ai like lại mua, bài sau không có lại thẹn với bài trước nên cứ mua như dân nghiện, nhưng nghiện mãi cũng hết tiền mua. Bác thẩm phán với chú kiểm sát về hưu cũng nản không góp tiền nữa, nên nay cứ đăng lên là dù page cả nửa triệu người theo dõi nhưng kiếm được vài chục like vì toàn người like với theo dõi giả.

Linh hỏi chị Trang sao lại kiên trì vậy, chị bảo cũng đang học nghề, giờ đi xin nơi khác mình cũng chẳng có kinh nghiệm gì, nên cứ ở đây thời gian mới tính, suốt này sống dưới cái lớp page nửa triệu like này cũng áp lực. Còn Linh, Linh áp lực thật và muốn được học nghề ở một nơi nào đó thực sự có nghề tử tế cho Linh học nghề, nên Linh lại nghỉ.

Xong rồi lại phải nhờ anh Trường, có ông bạn luật sư làm trong firm chuyên nghiệp, cái Linh giờ báo anh Long đã tìm thấy niềm vui cho chuyện học, vừa học vừa làm, dù khổ chút nhưng anh Long hy vọng cái Linh nó chăm chỉ, học biết làm cái nghề đàng hoàng nghiêm túc để mang danh gắn với tên mình.

Mình với các anh cũng đang học đây, không biết có tự tìm cho mình sự nghiêm túc để mang lấy cái tên gắn với nghề một cách đàng hoàng.

[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]

Nhật ký thư ký tòa – Phần 11

Was this helpful?

0 / 0