Ngày 8.9…
Ở Hằng Xái, trời mùa thu sáng mai ra heo may ngang qua, lượn một vòng thật đẹp, những đồi chè, hàng thông thẳng tắp, không thua gì vùng miền danh thắng đẹp của tổ quốc là mấy. Để hưởng thụ và nghỉ dưỡng, thời tiết và những nét hiền xinh của từng ngõ đường thị trấn, từng ngỏ về bản làng nú nống ngọt ngào.

Mình và những người bị luân chuyển lên đây, có lẽ bị chia cắt với sự ồn ả xô bồ của phố phường nên chai sạn đi trong cái cách trở heo hút của nghề nghiệp.

Nơi thơ mộng để nghỉ ngơi không phải là thiên đường của nghề nghiệp, đi xuyên vào tâm trạng người bị bế lên cái huyện miền núi này, cảm giác ấy, bị đày ải, có cái gì đó tủi thân, có gì đó chua xót, có gì đó thua thiệt.

Tuần trước đây thôi, anh Hùng phó viện trưởng Hằng Xái xin nghỉ, anh lên đây 3 tháng, không chịu được việc phải tiếp tục hành trình đi theo cái quyết định 5 năm được trao cho anh. Anh không muốn cách xa gia đình, huyện nhà anh cách thị trấn Hằng Xái đến 130 km, anh không chịu được phải xa vợ và hai con với khoảng cách đó. Anh cũng cho rằng, nếu làm tổ chức vì con em ngành, người ta có thể điều anh đến các huyện lân cận, đi cách tầm vài ba chục cây số thì anh sẵn sàng, còn cái chức Viện phó này, nhận mà buộc phải đi cách hơn trăm cây số lên, vì sao anh phải chịu? Vì sao Viện phó khác được nơi êm đềm hơn?

Người ta ngồi thành phố rồi sắp cờ. Con cờ nào phe nào, kênh nào, nhóm nào, thái độ nào, người ta sẽ sắp theo các nhóm mà họ định sẵn. Nhân danh hy sinh cho nghề nghiệp và sự nghiệp của ngánh để chuyển những con cờ trong thế trận âm binh.

Chính sách luân chuyển cán bộ để tránh lập phe lợi ích nhóm cũng có cái hay, nhưng khi vận hành thì lại là cái cớ, cơ sở để tổ chức có thể đẩy người họ muốn đẩy đến nơi mà họ phải đến. Ai trong nhóm lợi ích thì sẽ hưởng hồng ân của chính sách, ai không nằm trong giới hạn tổ chức thì bị đẩy vào các tình thế khóc cười của chính mình. Hy sinh chỉ là cái con ngáo ộp thao túng thái độ để con người phục tùng bước đều đi trong thời cuộc.

Ngày 26.9…
Cơ quan liên hoan cho mình đi học. Té ra sau vụ hồ sơ mình còn “non”, thằng Hoàng phải lo thêm 50 củ nữa mới đủ chín để mình hôm nay sẽ lên đường nhập học. 32 tuổi, 10 năm làm thư ký, có thể sắp qua được đoạn này. Trong đêm tối, mình cảm thấy cuộc đời có khi mới bắt đầu mở ra một chương mới.

Ngày 12.10 …
Sau hai tuần tựu trường, thấy cái nơi mình học nghiệp vụ cũng có nhiều điểm tương đồng với Hằng Xái nên có cái gì đó quen quen. So với Hằng Xái thì không khí rìa cạnh Thủ đô nên có vẻ không được trong lành bằng, cái kiểu trời khô khô ráp ráp của mùa thu nửa mùa Hà Nội 2 này nó cũng không se se dịu dàng như Hằng Xái. Hằng Xái cũng không có chị căng tin phổng phao tốt tính hay nhồi cho anh em ăn đậu phụ rán, không có các quán thịt cầy mật phục loanh quanh. Chưa cảm nhận được nhiều, nhưng Hằng Xái như cô thôn nữ ngọt hiền còn ở đây, là cô bé lúm đồng tiền xinh cưng chói, có khả năng xiên một niềm đanh đá làm thương tổn những trái tim ngây thơ kiểu quê mùa lên phố như mình.

Ngày 19.10 …
Sinh nhật cái Linh, mới 26 tuổi chứ chưa 32 như mình, anh em tụ lại nhậu hiệp một, rồi về mang về phòng hiệp hai. Cái Linh uống rượu một cách kiểu con gái Tây Bắc làm điềng lòng người, thằng Quang cùng phòng kí túc ngồi say Linh còn hơn say rượu, mình cũng thích nhưng kiểu mình hèn hèn không dám gì.

Cuộc rượu kiểu sinh viên quay trở lại, mỗi người một vùng miền khác nhau, địa phương khác nhau, xuất thân khác nhau, giàu nghèo khác nhau, nhưng đều là thư ký tòa đi học với nhau. Cái thời thủa không còn sinh viên, rồi ai ít nhất cũng có đồng này đồng kia nhà nước và nhân dân nuôi, nay lại được sống lại thời sáng khoái nhất đời, nó ghép mọi người lại với nhau không còn mấy khoảng cách. Ở với nhau, thằng giàu mua được nhiều đồ ăn thì cũng không ăn được một mình, có cái gì nhà gửi vào chia nhau ăn chung. Ai cũng thầm hiểu, sống với nhau chút, ít tháng xong, ra lại ngoài cái lồng đời ngoài kia, mỗi người lại mỗi vùng vẫy khác nhau, kẻ lên, người xuống, kẻ đi ngang, người đi ngược, kẻ sang, người hèn đủ cả. Sẽ không còn cái khoảng trời chung nhau bẻ cái bánh tráng miền bắc và cắn miếng nem chua miền trung như hôm nay.

Ngày 20.10 …
Mấy tay bồ bịch yêu đương dắt díu nhau đi đơm đặt các cuộc tình, ngày phụ nữa này kia nữa nên mình thu lu ở phòng một mình. Á, hôm qua, sinh nhật cái Linh mọi người nói gì mà đến 3 giờ sáng nhỉ, để mình nhớ lại, à đúng rồi, nhớ để ghi lại vì mỗi người một câu chuyện cũng vô cùng thú vị láng máng hiện về thế này:

… Linh ơi em xinh thế này mà làm thẩm phán trên bản nó phí quá em ơi, hay là em về Hải Phòng với anh. …

… Mày nói điêu, tau chú tau vụ phó ở tối cao đây, mà còn mất tiền đấy, chứ mày anh em trong nhà với nhau còn nói điêu, mà làm tòa ở choa rứa chư oách lắm, toàn được mời ăn kị ăn cưới suốt, đéo mẹ tháng lương không đủ tiền đi ăn mời hiếu hỉ dạo. …

… Anh thấy chồng em kiểm soát em quá, cả đời mới đi học có một lần, mà gọi video suốt thế làm ăn cái gì nữa, khổ thân em tôi quá. Người ta đi học chứ có phải đi kiếm chút lạ tình đâu. Rõ khổ. …

… Á lão ấy tao biết, bọn KOL đâm thuê này còn nguy hiểm hơn cả truyền thông đen, mà chính bọn KOL này là truyền thông đen nhưng lên mạng nó bảo nó là KOL chửi truyền thông đen mới chết. Này nhá, anh nói chú hiểu cái này nhá, có thằng KOL nó chửi cả ông to bà lớn, nêu đích danh tên cả cha cả con hẳn hoi, nếu nó chửi thế là thật thì đéo nào những ông to bà lớn đó lại không bị bắt, Cụ nhà mình làm gì có tha. Còn nếu những gì KOL này nói không thật thì sao không không bị bắt. Đừng nói với anh là vì không bị tố, nên người ta không bắt, cái đéo á, tội này mà cần yêu cầu đéo đâu yêu cầu bị hại, chú hiểu chưa, vì sao người ta không bắt, thì biết đéo đâu người ta được thuê viết cả đấy, giờ đen đỏ bẫy nhau, chú dùng mạng nó phải thông minh vào, mình là nhà nước, là tòa, mình phải thông minh vào, đừng để bọn mạng nó dắt mũi. KOL thường là bọn đâm thuê, bên này bên kia, khi lên khi xuống, đám nào theo phe nào thịnh suy ra sao vào đọc bài KOL viết là biết dấu hiệu liền, ở cái vùng đất màu mỡ mà KOL kiếm ăn được chính là cái vùng thông tin còn khá mờ mịt, chứ thông tin mà rõ hẳn rồi, KOL có mà ăn bả chứ ở đó mà. …

… Á nói cho các anh hay, sau mà em làm sếp, em chỉ cần làm đúng luật, đúng quy định là em no rồi, đừng lộ liễu quá nó bắt đấy, ai lại làm thế, gọi điện vừa nhắn tin đòi tiền, cái này không được đâu, bài này cổ điển rồi, mà giờ đương sự nó ma quỹ hơn cả mình. Úi mình ma quỹ gì bằng, có bằng cũng khó vì nó bẫy. Đúng đúng Viện bắt đấy, chán nhỉ, Tòa không được đi bắt Viện, Tòa không có cơ quan điều tra, Viện thì có, vậy ai đi bắt Viện? …

… Ảnh sếp ở Tòa em, nhờ em lập cho mấy cái nick mà hay lắm nhá, anh ấy có cái luật này anh em tham khảo nè: Nick ảo ngầm, không like, không share, không comment, không đăng tin bài gì để lộ danh tính. Ảnh chuyên theo dõi ngầm chuyện gì trên trời dưới nước cũng biết. Có hôm cái Thắm bạn em đăng cái hình chụp trong khách sạn, ảnh còn bảo với em cái khách sạn Thắm nó khoe ảnh ở rồi, tận Bắc Cạn, mà sao nó đi xa thế nhỉ, đấy, các sếp có facebook cả đó các anh ơi, đừng tưởng không chơi, biết hết mình khóc cười cái gì cũng biết cả. …

… Nhà vợ em thu mua tôm, em cam kết, dịp nào các anh chị đưa em địa chỉ, em chuyển tận nơi người mấy ký tôm ăn, trời ơi, tôm vùng em tự nhiên đâu có nuôi như anh nói đâu. …

… Chị Hằng nói thầy Khung gắt lắm, môn thầy khó qua, nhưng biết chiều thầy chút mới được, mà em nghe nói cả thầy Hải nữa, các anh phải thăm dò các lớp trước, chứ đừng nước đến chân mới nhảy, mình học phải kịp về cùng nhau cùng lúc, anh em đừng bỏ nhau lại các anh ơi. …

… Cuối tuần nay ta đi Sapa mọi người nhé, đi chiều thứ 6, chủ nhật về, ra đây học cũng quay đi quay lại vậy rồi, ta thấy có thầy chỉ lý thuyết suông, đọc luật tố tụng ra, trong khi anh em mình làm thực tế chuyện gì cũng biết, đi học cái mớ lôi thôi không thực tế gì cả. Ừ thì nói thế cũng có người giỏi, cũng nhiều người làm tòa rồi mới dạy, có. Nhưng nhiều ông thấy không, chưa có thực tế gì cả, mà hay, chưa làm nghề ngày nào lại đi dạy nghề. Nói xử này xử kia như đúng rồi, chẳng đâu dùng tình huống giả đi dạy cho người đã làm cả chục năm vụ việc thật như bọn mình cả, chán. Tháng này đi Sapa, sau đi Tam Đảo, Hạ Long, tranh thủ chứ các lớp khác họ đi nhiều lắm. Á đi chùa đi, mùa này các chùa đang vắng, tranh thủ…

… Úi chồng em chưa chắc đã cho làm thẩm phán chị ơi, chỗ em Tây Nguyên mà về bổ nhiệm, lỡ đi huyện phải cách thành phố hơn 200 cây số, có nơi cách 300 cây số, em học thế thôi, không xin được ở tỉnh với chồng thì đành làm thư ký tiếp, chứ mình đi chồng sợ mất mình, mình sợ mất chồng, xa quá chị ơi. …

… Nói thật các bác, các bác học về rồi lo bổ nhiệm cũng mệt bết xác á, em là em cũng đếch cần, anh trai vợ em giờ giám đốc công an tỉnh, vợ em làm phòng cháy chửa cháy, cả nhà em nay có mấy doanh nghiệp cung cấp hệ thống bình chửa cháy, dụng cụ chửa cháy. Vâng, chửa cháy thì đã sao, nói thật mấy năm qua em toàn làm tư vấn quy chế chửa cháy rồi cấp hàng cho các doanh nghiệp chửa cháy, bác nào có mối chửa cháy liên kết với em kiếm thêm, không ít đâu, không khổ như lương tòa án đâu. Các doanh nghiệp giờ mà không có món chửa cháy là không hoạt động được đâu, gắt lắm. Mình làm đúng luật, bán đồ chữa cháy cho doanh nghiệp công sở, vừa tránh cho họ bị công an phạt, mình được tiền, phúc họ là phúc mình, các bác đừng cười em. …

… Khổ, mới ra nhưng các anh ạ, em mà có vợ làm Tòa em không dám cho ra đây học, may vợ em bán quần áo ở nhà. Nếu mà vợ đi học, chắc em xin ra canh vợ học quá, ở đây cái sự mất vợ dễ như chơi. Em là em không đồng ý như vậy được, lộ liễu quá, lộ quá, em là em khiếp các bác ạ. Em là em sợ, sợ quá trời, các bác cứ cười, lỡ các bác gặp vậy sao, thấy chưa, thấy có ổn không nào, em có nói ngoa đâu, em sợ. …

… Em có hai thằng doanh nghiệp hay lắm, thằng kinh doanh cây cảnh, em kết nối cho anh trai em bên môi trường tỉnh, giờ anh em mình muốn thuê ca sĩ lên đây hát văn nghệ không, hôm nào cuối tuần em bố trí câu, nó điều được tất. Ối dồi, đừng lo tiền bạc, nó là em em kia mà. Doanh nghiệp này nó lo luôn chức cho thằng Tình giám đốc nhà hát ấy, đó cái thằng diễn hề đấy, đùng nó, nó điều quân cho các sếp nghe múa hát trọn gói, nó chứ ai, trời, nó ăn cái mục điều đào hát, chứ giờ diễn nhà hát ai đến xem nữa, nó sợ hai thằng em em một phép, ghế nó ai nhấc lên, nó phải nhớ, với lại điều quên nó ăn tiền kia mà, các bác không tin, cuối tuần này các em sẽ lên đây, ngay đây luôn, để em lo. …


Ngày 18.12 …
Thế mà được vài tháng, mùa đông ở đây cũng có khi lạnh thật, cái lạnh thấu vào người như cướp đi lòng dũng cảm đang gượng lên che dấu nỗi cô đơn. Phòng 6 thằng ở với nhau, tháng đầu còn nguyên vẹn, sau thì vì hợp cạ này cạ kia mà phòng thăng lên 8 thằng bu vào ở, nhưng tối nay mình nằm đây với hai ông anh, một ông 41 tuổi, một ông 37 tuổi mà giờ mới đi học với mình. Ra đi học, mới biết, có người làm chức thư ký còn thâm niên hơn mình nhiều, vì nhiều nhẽ.

Vậy những thằng khác đi đâu đêm nay. Đâu phải đêm nay, thằng có khi đang Hải Phòng với đoàn khách tỉnh du lịch ra kẹp theo, thằng đang Tam Đảo với bồ mới cặp được trong lớp, thằng đang nhà nghỉ ven bờ Hồ Tây với người yêu mới quen, thằng đang nhậu thâu đêm ở Tạ Hiện với bạn học cũ. Cái sự học nghiệp vụ này nó cũng như một cuộc đi học biết bao điều mà Hằng Xái không có, chưa thấy. Mình mới nhớ lời chị Nga trước khi đi dặn, ra đó nhớ giữ còn được làm người mà về. Thế giới này, chị Nga, có lẽ là người duy nhất, vứt vào môi trường nào cũng còn tử tế, mình nể chị thật sự.

Nghĩ đến chị Nga, lòng như bị xé toạc ra, cái tuổi 32 thế mà có khi khô không khốc hết trơn mấy rồi, cái hồn lạc lối tội lỗi của mình.

Ngày 26.12…
Tin ở quê nhà dội ra, Cơ quan điều tra của Viện vào tại phòng làm việc ông Hòa, Phó chánh tòa Dân sự tỉnh bắt hốt luôn khi đang nhận của đương sự 700 củ của đương sự, trước khi đến gặp ông Hòa, đương sự đã làm việc hết với Cơ quan điều tra của Viện hết rồi. Nghe đồn, tiền biếu ông, đương sự đã đánh dấu vào mỗi tờ chữ tham viết mờ ở một góc, tung ra tiền toàn chữ tham, chứng cứ chạy đi đâu cho thoát.

Người ta cũng đồn lý do bị hốt, nghe có vụ tranh chấp hợp đồng mua sắn lát xuất khẩu, giá trị tranh chấp tầm 5 tỷ mà vòi đến 700 củ thì đương sự nó không gài cho nó hốt mới lạ. Tài sản của họ kinh doanh làm ăn đã khổ vì dính tranh chấp, giờ nhờ Tòa giải quyết thì Tòa đã có ngân sách nuôi, đã thu án phí, sao mà đòi moi tiền của người ta nhiều quá, ác. Moi năm chục, một trăm củ, có khi lại êm.

Ông Hòa bị bắt, làm nhiều người nhớ ra có việc cách đây bốn năm, lão khi còn làm chánh án của huyện Hoài Phong, bị một con bé bỏ chồng tố lừa tiền, lừa tình. Con bé làm đơn tố ông Hòa hứa hẹn đảm bảo chắc thắng vụ ly hôn, rồi lấy của nó 100 củ, với ngủ với nó 8 lần. Trong đơn tố, nó bảo ông Hòa nhận tiền ở phòng làm việc, rồi ngủ ở khách sạn này, nhà nghỉ kia, nhưng chỉ kể lại không có chứng cứ chứng minh, bên xác minh bảo không có chứng cứ, nếu không rút đơn mà còn làm ầm lên người ta bỏ tù tội vu khống, thế là con bé ngậm đắng nuốt cay rút đơn. Vụ đó họ bảo, ông Hòa thoát êm quá.

Nay thì không may như bốn năm trước, ông Hòa đi thật rồi, ông đi có người trong giới tố tụng bị chèn ép nhiều nên mừng ra mặt, đi đâu cũng nói toang toác ai chứ ông Hòa bị hốt thì thiên hạ được nhờ. Mấy ông kỹ tính hơn thì tự nhủ, Hòa đi thì thằng khác sẽ ngoi lên, cũng chẳng hy vọng đếch gì.

[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]

Nhật ký thư ký tòa – Phần 6

Was this helpful?

0 / 0