Ngày 09.01 …
Về thăm nàng, chở nàng lên Hằng Xái cho đi chơi suối, vào rừng hái măng và cắm trại thung lũng sim. Người yêu thế mà còn hồn nhiên lắm, trong mắt nàng, mình làm cái việc gì đó ghê gớm, muốn cho ai thắng ai thua, muốn bỏ tù tha ai là có quyền. Bảo nàng ôi em ơi, làm gì có, anh chỉ là tay đánh máy shipper tống đạt quèn thôi em. Nàng mơ màng ôm mình thật ấm, đó là anh chưa làm thẩm phán, anh cứ làm thẩm phán rồi đời anh sẽ đỡ khổ. Nàng, cô giáo trường cấp ba phố huyện vỗ về mình như mẹ dỗ con. Nàng gì cái đầu trống rỗng của mình vào khuôn ngực nóng bỏng của nàng, cuốn mình vào cuộc yêu đương điên cuồng trong đêm Hằng Xái không còn se lạnh nữa.

Ngày 13.01 …
Ăn trưa, bố bảo bên họ nhà mình riêng nhánh 2, chi 4, chỉ có con là làm quan nhà nước. Các cụ thúc phụ có nói, hơn mười năm nay chưa thấy ủng hộ gì cho nhánh, cho chi. Thằng Năm con chú Trường ở chi 6, vừa rồi tài trợ cả ba cái cột gỗ với 50 triệu để sửa lại nhà thờ tổ. Mà nó quan tước gì đâu, làm gì bên bất động sản mà nhiều tiền thế không biết.

Mẹ nói nó còn phải học hành, tiền đâu mà ủng hộ, cả đời họ mạc có thăm hỏi gì ốm đau con cháu, chưa chi đã nghĩ tới đòi hỏi, cũng để con nó từ từ đã. Cũng hay, muốn con cháu trong họ ủng hộ này kia, thì họ tộc cũng phải có sự tổ chức rồi quan tâm con cháu, chứ cứ đợi cháu con làm này làm kia, thấy không có tiền ủng hộ lại cạnh khóe là không được. Hiếu nghĩa gì cũng phải từ sự trân quý đến từ hai phía.

Bố và mẹ lại cãi nhau to.

Ngày 16.01 …
Con đường quê nay đua làm nông thôn mới, dân hiến đất mở đường, nhà nước cùng nhân dân đỗ bê tông, trồng cây, thắp điện, hình ảnh quê mình thay đổi chóng mặt, trở nên tươi sáng.

Gặp lại thằng Công bạn học cũ giờ làm công chứng kêu đi ăn sáng cháo lòng rồi nghe nó kể chuyện, cũng thấy hay nên ghi lại.
Nó bảo hồi nó ra trường, lang bạt xin việc khắp nơi, nộp hồ sơ thi đủ cơ quan Tòa Viện đủ kiểu, học gần thủ khoa trường luật mà thi đâu trật đó.

Xong nó vào một văn phòng luật. Ngày đầu tiên anh chủ đưa nó 6 cuốn sách về tài chính và dạy làm giàu để đọc, đọ đi em ạ, ở đây sách và anh sẽ cho em biết tiền nó quan trọng như thế nào. Không có tiền chú mày sẽ hèn lắm.

Với Slogan “MANG TIỀN VỀ CHO BẠN”, sau tầm một tuần học những thứ cao siêu về giá trị của tiền, nó thực hành việc gọi điện để yêu cầu các con nợ trả tiền cho các thân chủ bank và công ty tài chính. Rồi nó được nghe các cuộc trả lời như này: “Em có học không em, nếu có học sao em đi làm cái nghề thất đức thế, em cho vay hay em kề dao vào cổ chị em giết chị chỉ vì tiền, chị vay 50 triệu, đã trả đến 70 triệu rồi mà mày còn thông báo cho chị phải trả 68 triệu là sao hả em? Em là quân giết người à?.” “Mày là thằng khốn nạn, em trai tao vay 30 triệu, đã trả 46 triệu rồi sao còn nợ đến 54 triệu!” “Mả mẹ mày chứ tao đang ngủ buổi chiều nhá, chồng tao vay thì đi mà đòi sao gọi vào máy tao, mày có muốn tao chém mày không”.

Có hôm, nó hẹn được một ông anh đến quán cafe Cây Đa Bà Bảy để giải quyết dứt điểm khoản vay. Đến nơi, ông anh khoắt nó đến cái bàn lớn, 4 ông xăm trỗ ngồi hằm hè, trên bàn một cái dao chặt thịt heo nằm sẵn. Anh hẹn chú em đến đây có hai việc muốn báo chú em. Một là, anh có vay bốn chục triệu của ngân hàng nhưng giờ anh không có tiền để trả, tài sản anh không còn gì, kiện thì các chú cứ kiện. Hai là, chú ngừng ngay việc gọi điện, thông báo đòi tiền, nếu không bọn anh lại động tay chân. Anh nói cho chú biết, chú đi đòi vặt khoản vay vài chục triệu, còn bọn anh đây chuyên đi đòi cho các khoản vay cả chục tỷ. Chú có ý kiến gì không? Không ý kiến là tốt.

Nó đi đòi nợ thuê, mà gặp phải đội đòi nợ thuê thứ thiệt, thế là bỏ ước mơ làm luật sư, đi học công chứng.

Tao trúng nhờ đất mày ơi, công chứng bọn tao cũng phải ăn chia hết, mấy cái thế chấp, chuyển nhượng với mua bán đất cát, nhưng phải chia mới có mối, giờ cùng ì xèo rồi, công chứng giờ mở tràn lan, cạnh tranh nhau mọc ra còn nhiều hơn cả các quán chào lòng ở cái tỉnh này. À, nhà xe đất cát là dịp trúng đất, chứ tao làm gì đâu. Mua hai lô lời bốn lô, bốn lô tao lại lời bảy lô nữa. Đấy, vậy mới có, giờ thì đất bể rồi, may mà rút kịp nên vẫn êm. Đéo gì học hành, mày thấy, vợ tao thạc sỹ rồi kìa, làm công chức huyện, lương đúng 5 triệu. Tao còn trả cho bà giúp việc 6 triệu bao ăn ở quần áo. Vợ tao kiếm đến ba đời cũng không mua được lô đất, tao chẳng cần trí não mẹ gì mua lô đất không ngờ giá nó tăng mấy lần có thêm mấy lô, nói thật là nhờ sự kỳ dị của thị trường vào đúng lúc, chứ có tính toán khôn ngoan mẹ gì đâu.

À thằng Bốn “chó” cũng trúng đất. Nó đi làm thuê trong Nam, rồi đi cò đất, ban đầu trúng hai lô, xong rồi về gom tiền anh em ở quê vào hốt bảy mươi lô của một dự án mới. Nó hốt đất có 200 củ, sau hơn năm, nó bán đến 800 củ một lô, thành đại gia ngay. Nhưng đã lỡ ngu còn trọc phú vô học hám tiền là chết. Đất lúa mà nó đòi gom làm dự án, đéo gì toàn mang tiền đi cho mấy ông chủ tịch huyện với tỉnh để xin làm sổ đỏ, thì thằng quan nào mà có tiền không tiếp, ấy thế mà tự đắc quen ông này bà kia rồi tưởng quen là có thể làm dự án. Chết khổ, giờ cái thằng bán 20ha đất lúa cho nó chạy sang Lào rồi, hết tiền rồi, bể rồi.

Nhưng nói đến lên voi xuống chó vì đất cát phải là thằng Tuấn cụt. Đi tù về tội đánh nhau về, vào lúc giá đất nhảy như điện giật, nó về bảo bà già cắm ngân hàng, mua ba lô trúng, rồi có tiền nó về mấy huyện ven thành phố, gom rồi bán, trúng, thành đại gia, có một mớ tiền mang đi đầu tư đủ ngành nghề khác, đi làm từ thiện, thuê mấy tay phóng viên mấy tờ báo đời đăng bài khoe khoang. Từ một tay trộm cắp, đi tù hai năm, làm cò đất, thành nhân vật nổi đình đám ở tỉnh, đó không phải là chuyển biến của đạo đức con người mà chuyển biến ma quỹ của cái thị trường nhà đất quái dị, và cả các quy trình gom đất của dân với giá rẻ mặt để phân lô, xây nhà bán lấy tiền gấp trăm lần. Nó làm được là bởi nó bơm tiền cho mấy thằng quan chức lợi ích nhóm. Đầu tư đất, có tiền bị mấy cha quan chức dẫn dụ, mở rộng đầu tư khai thác cát, làm thép, xi măng nhặng lên để tỉnh huyện phát triển nhiều hướng, quay phim chụp hình chiếu khoe khoang. Tiền ném vào không đẻ ra tiền, thua lỗ liên miên. Lúc này, bọn quan chức đầu trâu mặt ngựa nhận tiền rồi thì cũng trốn biệt, tự thân vay mượn đầu tư nay thiếu tiền sinh lừa đảo, thế là bị tố, bị công an họ hốt đi rồi.

Sự vô minh bất thường của đất cát làm đảo lộn mọi giá trị, nó biến sự lao động chân chính của công nhân, kỹ sư, giáo viên, công chức lương thiện thành rẻ rúng nghèo đói. Biến mấy thằng ma cô vô học thành giàu có. Tiền kiếm được những lúc dễ dãi như vậy chúng nó ném vào chạy chức chạy quyền, thao túng ghế ngồi, sắp đặt chức tước, xô đẩy những giá trị thật, con người thật bổ nhào, ngã nghiêng, dựng lên từng nhóm lợi ích lúc nhúc. Chúng kết hợp cùng nhau, thuê bọn báo bẩn viết thuê, bọn KOL viết thuê phè phởn trình diễn những bề mặt đạo đức giả tạo thông qua các hoạt động từ thiện, ủng hộ đồng bào, giúp hoàn cảnh khó khăn, bề ngoài thì nhân văn, bên trong là trò lòe bịp trá hình. Mấy thằng quan chức được dựng lên tưởng là thoát, nhưng dễ gì, Tuấn cụt vào tù, nó cũng khai hết, lộ mặt cả lũ tội phạm, bị hốt đi cả.

Ngày 19.02…
Kính rủ mình đi nhậu. Kính làm luật sư nhưng xông xênh, thấy suốt ngày chơi facebook với quảng cáo cho cửa hàng phở của vợ. Theo các hình ảnh về giấy triệu tập, thông báo hoãn tòa, hình đi trại giam thì Kính cũng đam mê khát khao nghề. Kính cũng hay quảng cáo cho quán phở của mẹ, rồi những vụ ầm ỉ liên quan phở Thìn gì đó, Kính bảo, đếch bằng quán phở nhà mình.

Kính cũng hay đi săn mấy vụ án có drama để đú trend, cứ vụ nào có ầm ỉ mà bên cáo bên hại kiểu nghèo nghèo, Kính xắn tay đi xin được làm luật sư miễn phí. Kính bảo vì lẽ phải, công lý và thiên chức luật sư. Còn nhiều bọn thối mồm lại bảo Kính chẳng có việc nên đú trend để câu like kiếm việc.

Kính bảo tao theo nghề vì đam mê thôi, chứ tiền bạc nghề tao nó bạc, nếu vì tiền tao phụ bán phở với mẹ còn giàu hơn. Tao là tao táng vào mồm mấy thằng bảo tao đú trend xin hàng miễn phí, thì mày bảo, tao đã phải đi dán quảng cáo cột điện hay livestream để kiếm việc đâu. Bọn mày có tiền thuế của dân nuôi, bọn tao phải tự kiếm tiền để sống, mày cứ bảo có quán phở mẹ, nhưng cái đéo ăn phở mẹ để sống cả đời được à, nó nhục, mỗi thằng làm nghề lại phải dùng những cách để sống khác nhau thôi, đú đú cái đéo vào, tao đéo tham ô nhận hối lộ như bọn mày là được. Cái đéo gì, mấy thằng hay nói đạo đức thường sống rất nhục. Nhục chứ sao không nhục, đéo mẹ tao thấy có tay quan bác của mày kia kìa, ở nhà thì keo kiệt vợ chửi, ở tòa thì chuyên vòi tiền đương sự, lên facebook thì hay khoe bảo vệ công lý, lý cái đầu nó, sống đểu thế là không có được, tao khinh.

Kính nói mình giật cả mình. Chị Nga cũng từng dặn đi dặn lại mình, làm cái nghề nào cũng không phải do nghề quyết định sự lương thiện, cơ bản mình có đủ lương thiện với nghề không thôi. Chị Nga có ăn tiền gì của ai bao giờ, chị sống thanh thản nên chị đẹp như thiên thần.

[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]

Nhật ký thư ký tòa – Phần 7

Was this helpful?

0 / 0