Ngày 24.02 …
Anh Trường 41 tuổi người quê gốc Hải Phòng, anh hút thuốc lào cho vẻ là dân quê, chứ anh ở phố, đi tây lâu lắc rồi, có phải mấy năm mới về quê một lần. Anh tự hào bảo tao không lòng vòng, tao Hải Phòng. Mà phải hút thuốc lào bằng cái điếu anh ấy thửa riêng mang theo mới chịu, vừa rít, vừa bảo anh Long 37 tuổi là sao chú máy đi học muộn thế, anh là do trở ngại, còn chú lạ nhỉ.

Anh Long bảo đời anh bạc, năm ngoái ông chánh Khải nghỉ hưu, em mới ngóc lên, chứ xong luôn đời anh ạ. Năm 31 tuổi, danh sách đi học cũng xong rồi, gần chốt. Thế nhưng thế quái đứa nào nó lại tố em với cái Đào cặp với nhau, mà em có biết cái Đào cũng cặp với ông chánh Khải đâu. Khổ, em ngây thơ nào có biết, thật Đào nó khôn lắm, anh gặp chắc gì thoát, thôi thôi nó ngọt nước lắm, giờ vẫn còn phơi phới kia kìa. Lúc đó, Đào mới bỏ chồng, đơn thân, nghĩ chỉ cặp nhau giải quyết nhu cầu cho vui thôi, ai ngờ có thằng chơi em, nó tố cho chánh Khải biết, chánh Khải không nói không rằng chỉ đạo bảo riêng thằng Long thì gác lại đã, chưa học hành gì sất.

Từ đó, không những bị điều đi xa xôi hẻo lánh, em còn bị đì đủ kiểu, cả một đội ô hợp xung quanh chánh Khải nó chèn ép, tìm mọi cách hạ uy tín, làm đủ mọi trò để em không thể nào ngóc đầu lên được. Nhưng trong cái đen cũng có cái hay, tránh được cái Đào đời nhẹ hẳn. Em thì em chấp nhận, có nhiều anh em bảo thôi chánh Khải đã chốt vậy, họ không giúp em được, phải đợi chánh Khải về, có ông bác bênh bên em, nhưng em không nói lộ, ra cả ngoài kia, sang cả tỉnh, vận động để đẩy chánh Khải đi nơi khác, nhưng khi họp để lấy ý kiến, rục rịch, chánh Khải lại có thằng Nhu chủ mỏ đá tháp tùng ra ngoài kia lo hết, lão chỉ muốn làm chánh tỉnh, không chịu đi đâu, xin làm đến về hưu.

Chờ cho chánh Khải về phải mất gần sáu năm trời. Đôi khi chờ đợi không phải là hạnh phúc nhưng không phải lúc nào cũng vô nghĩa.
Có ông anh bên vợ làm trại vịt, em về góp vốn nuôi vịt bác ạ, nuôi vịt, mỗi lứa cả mười vạn quân, nuôi thả trong đầm ruộng cá mười mấy ha mênh mông. Nói chung cả năm sáu năm qua trong đầu em toàn tiếng vịt kêu em chả thèm quan tâm chánh Khải, lão về cái, có người lại thương em sắp cho em đi học ngay. À, em kể nghe, sau mới biết thằng Trụ đệ tử chánh Khải chơi em. Hắn theo chánh Khải leo vù vù, bằng tuổi em chứ mấy, nay làm chánh văn phòng tòa tỉnh, to chứ đừng có đùa được, thế nhưng to thì có người to hơn, cứ đợi đó, em học về mà bổ nhiệm, liệu chừng, báo vui các bác, không những chánh đương nhiệm giờ thương em, mà ngoài này cũng thương em. Đời em lên voi xuống chó, cả chục vạn quân vịt em nuôi chung với ông anh bên vợ không phải nuôi cho vui. Có lúc cũng phải chăn vịt để nuôi việc lớn, bọn nó chơi mình kiểu gì thì mình tìm đúng cách bọn nó để chơi lại, từ từ chứ đâu có vội.

Anh Trường thì khác, chuyện là anh giỏi ngoại ngữ, được đi học thạc sỹ hơn hai năm nước ngoài, về được giao làm nghiên cứu trong tòa, nhưng cái anh học chẳng tham gia mẹ được gì vào cái nền tư pháp nước nhà cả. Hệ thống của người ta khác, con người của người ta khác các chú có hiểu không, để anh nói cho nghe nhé. Nếu ba bên mà họp với nhau để bàn thì có độc lập không? Nhưng họp ba bên đã là cái đinh gì, các chú ngây thơ lắm, này nhé có vụ đã họp đi họp lại rồi, nhưng cái đếch gì cần họp, chỉ cần cú điện thoại của ông anh cả trên ba ông ngồi họp thì rồi sẽ như thế nào? Độc lập ở đâu, chỗ nào các chú chỉ anh nghe.

Anh nói các chú nghe, nếu ta vận hành khoa học một chút, thực ra đéo cần sáng tạo mẹ gì, copy vài mô hình đã được kiểm nghiệm thực tế của bọn nó làm tốt rồi, thì hệ thống sẽ vận hành êm thôi, chứ loay hoay chửi nhau làm màu với nhau họp hành hội thảo làm gì. Lại hội thảo nữa, chuyện người ta lấy ý kiến trẻ em để làm luật hình thức đã là gì, cái hình thức nó nhiều lắm, hưu trí, chiến binh, đủ cả, ở ta toàn dân nên phải diễn cho đủ.

Tập huấn giải ngân thì khác mẹ gì mấy cái hội thảo giải ngân, ban đầu các hội thảo anh đi hết mà, thấy có mấy ông giáo sư, tiến sĩ học tây học ta đến dự, ông thì nói Nga ngon, ông bảo Pháp chuẩn, ông nói bọn Anh Mỹ bờ rồ loạn lên, ông thì đòi theo anh Trung Quốc. Rồi các ông này lại chửi nhau với các đội bưng bô bồi bút ít học nhưng làm to. Nay thì hội thảo người ta ít mời mấy ông chửi bới rồi, mấy tay ít học nhưng làm to khôn ra, đếch mời mấy tay đến nó chửi mình. Hội thảo giờ là đám dễ bảo, nơi tổ chức phải lúc thì đi Đà Nẵng, lúc Sài Gòn, lúc Hạ Long, lúc Nha Trang, lúc Đà Lạt, lúc Vũng Tàu. Hội thảo cần mẹ gì khoa học và trí tuệ, nó phải là nơi nào đẹp lạ dễ thương nghỉ dưỡng các chú mày có hiểu không.

Có lẽ, anh Trường chỉ nói hăng thế này khi đã làm vài cút rượu vào, chứ bình thường anh im như thóc, toàn chúi đầu vào máy tính. Có cảm giác khi tỉnh rượu, đâu đâu anh cũng sợ, anh ấy sợ cấp trên, anh ấy sợ đồng nghiệp, anh ấy sợ bạn học, anh ấy sợ cả vợ. Đời cho anh ấy nhiều nỗi sợ, chỉ mỗi khi rượu hơi sương sương vào anh ấy chửi cả cuộc đời.

Anh bảo, có mấy loại đi học nước ngoài về. Cái bọn mà ở lại được hay về mà chui vào được các tập đoàn kinh tế lớn kiếm ra tiền không nói. Còn cái bọn được nhà nước nuôi cho đi học này về cái bộ dạng nửa tây nửa ta nửa mùa kiến thức nửa mùa chuyên môn, hàn lâm không ra hàn lâm, nhưng thực tế nó chưa có thực tế, nó đôi khi lờ nhờ. Khi được đi thì oai lắm, người nhà nước, được nhà nước nuôi, nhưng khi về thì nhà nước dùng một thằng thạc sỹ đi tây về cũng giống như một thằng học tại chức online. Chẳng khác đéo gì cả, mà còn tệ hơn ấy chứ. Anh Trường bảo, thấy chưa, thằng Long nó học cái khoa luật đếch gì của cái trường gì không ai nhớ tên mà nó vẫn oai phong hơn tao. Đấy, nó có xe ngon, ngồi với toàn lãnh đạo tòa, đưa lãnh đạo tòa đi mát xa. Đấy, hàng vạn quân vịt thả đồng mới ngon, chứ tao có đéo mẹ gì ngoài cái hợp đồng cam kết phải cống hiến cho nhà nước, bỏ trước hạn thì đền tiền.
Mà bọn mày biết không, khi trẻ sợ bỏ việc ra ngoài thì phải đền tiền đi học, nhưng đến gần bốn mươi nản quá muốn bỏ thực thì hỏi dò mấy hãng luật lớn ở ngoài mấy tay bạn học cũ với mình về giờ nó cười bảo có thể nuôi nhậu quanh năm, nhưng còn về firm bọn nó, nó đéo nhận.

Vì sao không nhận à, mày ngu lắm em ơi, đúng là đồ nuôi vịt, anh mày học thạc sỹ luật Mỹ về đây, học đàng hoàng, đéo phải học online cấp bằng từ xa. Anh mày ở Hàn tu nghiệp nửa năm nữa ấy chứ, giờ tao là tiến sĩ luật rồi đấy chúng mày, ơ lại hỗn. Nhưng học tây vài ba năm đã ra cái mẹ gì, làm cái nghiên cứu sinh ở ta xong, thì đã là gì. Ở nước ngoài, lúc học bập bẹ tiếng Anh đã mất mẹ thời gian, cố gắng theo được lấy cái bằng thì chuyên một vấn đề thuộc đề tài làm, cũng chỉ mang tính học thuật hàn lâm chứ có con mẹ gì. Không có thực tế vứt, mày nuôi vịt, mày không biết cho ăn vứt, không biết phòng bệnh có mà vứt, đấy nuôi vịt cũng phải biết nuôi, chứ làm luật làm lệ làm án làm iếc mà đéo biết làm, vứt hết bọn mày ơi.

Tao học về thì sao à. Làm tay lục sự chết mòn chứ sao. Cũng vào tòa cấp cao, cũng làm nghiệp vụ, nhưng không va đập vào công việc gì thực tế đã học ở nước ngoài cả, nên giờ về mấy hãng luật chuyên nghiệp, bọn đó làm đầu tư, tư vấn, nó đéo thèm làm kiện cáo đất đai hôn nhân hay đi xin giảm nhẹ hình sự, nó làm tư vấn dự án tỷ đô, nó tranh chấp thì cũng đăng ký trọng tài bên Singapore để cãi với nhau, chứ nó đéo đến nộp đơn chỗ bọn mày rồi còn phải đút tiền để được giải quyết sớm. Đấy, thế thì nó khác tao, khác anh em mình, mày tao thách mày ra vào bọn đó mà soạn được cái hợp đồng trăm trang.

Bọn mày có mà đếch, bọn mày chỉ biết ngâm thôi, ngâm gì à, ngâm án chứ ngâm gì. Án bọn mày làm đấy, tao làm tòa cấp cao, đọc mãi tao biết. Thấy chưa ngâm năm này qua năm khác, không đút cho mấy đồng thì có thằng đã vào nghị án rồi còn bày đặt nghị án kéo dài mấy ngày để nì nèo tiền bạc, theo luật thì thắng mẹ nó rồi, mà không tuyên, chờ đút đã. Hôm kia có ông chú bên họ, có cái kiện đòi nợ hơn bốn trăm triệu, tuyên không tuyên mẹ đi, nghị án kéo dài, rồi nó tạm dừng, rồi nó hoãn, giam người ta bốn năm trời. Xong có cái đếch gì đâu, bỏ ba mươi củ, nó tuyên án cái rẹt. Bọn mày cũng sẽ thế, tao lạ đếch vào, ông ấy gọi khóc với tao, nói chú lo là lo mày cũng đi con đường của thằng đó, nhục cả họ con ơi.
Đấy, mày thấy không, cỡ tao còn đéo biết đếch gì về một dự án ngân hàng nước ngoài vào, rồi mua hệ thống nhà máy lọc dầu, mua thiết bị điện mặt trời, tư vấn đầu tư cao tốc bắc nam, cái hợp đồng của bọn nó đến cả ngàn trang tiếng Anh Việt Nhật đủ kiểu chú em à. Đấy, tao mà bỏ, thì tao cũng bỏ ra làm tư vấn, chứ làm đếch thằng luật sư đi xin giảm nhẹ hình sự với đi chia đất cát rồi phải cúi xin mấy thằng như bọn mày thì tao đéo làm. Nhưng, tao cũng ngõ ý xin việc mấy firm ngon rồi, nó chửi khéo tao, anh giỏi quá, tiến sĩ, lại làm tòa, rồi đi nước ngoài rồi, giờ em tiền đâu trả. Có thằng thì bảo anh cứ đùa em, chắc anh đùa chứ gì, mà anh có thật em cũng không dám. Nhưng nó đểu đấy, nhận mình về làm cái văn bản của bọn chúng không xong đâu.

Mày nói đếch, tiến sĩ đếch gì mà giờ mới đi học, tao có đường tuổi tao có thể làm đủ thứ rồi chứ, nhưng đường ở đâu mà đường, các chú lại giả vờ không hiểu rồi.

Chú lại nói, tự hào đếch gì, có duyên nghề thì làm thôi, thằng nào mà chả lưu manh lúc này lúc kia để sống, anh mày cũng vậy. Nuôi vịt giỏi như chú, hơn anh tiền bạc, thì cũng chỉ đi rúc hầu các cụ, bố thí cho mấy vụ đâm chém đánh bạc, vài cái tranh chấp đất đai lặt vặt, rồi đòi nợ thuê cho bọn ngân hàng.

Thì nói chung sống được, hầu các cụ được các cụ thương, không khổ đâu, như chú Long đó, suốt ngày đi mua thịt chó cho sếp thế, à không phải chó à, sếp thích món vịt quay à, mày thời thế, chủ đàn vịt vạn quân mà sếp lại thích vịt quay, thế thì mày quay cho ngập mồm quanh năm, sếp sướng mày sao khổ được.

Phải phù hợp các chú em ơi, á mày ở đâu nhỉ, Hằng Xái chứ gì, anh biết, lý tưởng con mẹ gì, mày xưa 25 tuổi còn lý tưởng, chứ mày 32 tuổi trên đầu rồi, thằng này 37, bọn mày lý tưởng đéo gì nữa?

Tao ngày xưa cũng mãnh liệt, hôm rồi, có thằng bạn học đại học xưa ra thi lên trung cấp, ngồi nhậu mà nó khóc, bảo cơ quan được nó với một con bé tranh nhau cái ghế phó chánh tòa huyện, mà thằng này chạy cũng mấy trăm rồi, ông cả tỉnh nhận rồi, sau kêu nó lên trả lại một nửa, bảo chú thông cảm anh, con bé nó ở ngoài kia gửi vào, mà nó đi hơn chú gấp hai, anh gửi chú lại một nửa, vì nói thật nửa kia anh lỡ lo cho người ta rồi, người ta không trả lại, thôi chú cố gắng, để anh sắp chỗ khác.

Cái đệch, thằng bạn mình bảo đéo có ngoài kia can thiệp gì cái chức quèn phó huyện cả, mà khổ nỗi con đó tiền bằng mình, nhưng nó đẹp xinh lắm mày ơi, nghe đồn ông cả tỉnh hốt rồi. Mà ông tham quá, trả lại mình một nửa, lão hốt nửa đó chứ đưa ai đâu, chứng cứ đâu mà đòi. Đấy, tiền mất, việc không xong, biết thằng nó chơi mình mà phải ngậm mồm vì miếng cơm manh áo con cái, chứ um lên trạng chết chúa cũng băng, khổ lắm các chú, anh cũng khổ chứ.

Xưa tao cũng lý tưởng, ước mơ nhiều lắm, nay đỡ rồi. Đỡ là vì sao à? Chú có hai đứa con ngoan không, hai đứa. Bố nó lỡ đi nước ngoài, mụ vợ nhà tao làm bên sở tư pháp, lương cũng đếch có đâu mà cứ đòi cho con học trường quốc tế. Anh mày nay sống bằng gì các chú biết không? Ngu thế, quyền đéo đâu làm giám đốc thẩm, chạy đếch, các cụ thôi chứ mình làm gì có cửa, à anh cấp cao, anh cấp cao nhưng làm đếch có quyền, không quyền tiền đếch các chú. Anh mày làm văn làm án kiếm tiền. Cô phó giáo sư hướng dẫn anh kết nối cho có việc mà hay bọn mày ạ, việc này tao làm được, đấy đang đánh cái luận án về hình sự đấy, một tay phó chủ tịch tỉnh đấy, bọn này mê bằng cấp lắm. Mỗi cái luận án chừng ấy, đấy, tao nửa, cô nửa. Bọn quan chức mà học kém lại hay muốn có bằng, chúng nó thích tiến sĩ, thạc sĩ lắm, trời, cái nào mà chả có giá, viết thuê đéo mẹ gì cần kỹ, xào nấu, copy nhất là lồng mấy nội dung sách nước ngoài vào, chú thích, rồi làm kỹ thuật cho nó không trùng, là được. Giờ đám học thạc sỹ tiến sỹ đông như lợn con, thì đúng một nửa học thật, tao chỉ cần một nửa học đểu, cô tao giới thiệu, tao sản xuất lấy tiền, thấy chưa, ăn thua gì, có mối phần tao hai trăm củ mà tao còn được thưởng thêm, ối đừng tưởng thấp.
Bọn mày lại dốt, bọn có chút tiếng Anh được như tao có cái lợi, có mấy cái sách tiếng Anh, chưa dịch ở Việt Nam càng tốt, dịch sơ, ném vào luận văn, luận án, rồi dẫn nguồn, thế là tránh được bắt bẻ học thuật. Ha ha mày ngốc, sao chép không dẫn nguồn gọi là đạo văn, sao chép có dẫn nguồn gọi là đang làm khoa học.

Bọn mày thấy mấy thằng cha viết lách mà trích dẫn nhiều, copy nhiều, dẫn nguồn nhiều bọn chúng tưởng chúng làm khoa học, đéo đâu toàn đi copy ý tưởng người khác, thế mới đau. Nhưng ta mà, chuộng chép ở ngoại cơ, dẫn nguồn là được, nhớ nhé, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học. Cái bọn có chút chữ tiếng Anh mà không có não còn nguy hại hơn, tao là tao còn biết xào nầu cho đẹp văn bản nên hàng tao nhận mới nhiều. Cứ thế, nguyên tắc đấy, không dẫn nguồn là đạo văn, dẫn nguồn là làm khoa học.

Ngày 25.02 …
Hôm qua ngồi nghe hai ông anh cùng phòng nói chuyện nghề mà toát mồ hôi hột, ở Hằng Xái, gió nhiều khi lạnh, nhưng vài lần trúng gió cũng không choáng váng âm u ê ẩm như cuộc rượu hôm qua.
Tối qua anh Trường làm một tràng vậy, sáng ra anh lại hiền hiền lành lành, à thì ra khi nào anh cũng ngồi gõ máy tính, mình biết rồi, có lẽ anh đang đẻ cái luận văn hay luận án luật cũng nên, đẻ thì có tiền, tiền anh kiếm với tiền anh Long nuôi vịt nó khác nhau, nhưng các anh ấy kiếm được tiền.

Mình thì tiền toàn vay thằng Hoàng, không biết khi nào mới trả nổi. Nhớ, mình cũng làm cái luận văn cho nó, may thế chứ lại. Té ra, mình có duyên với anh Trường, cũng có quý nhân phù trợ vì được cái viết lách nghiên cứu cũng được, làm cho Hoàng cái luận văn, nay nó trả ơn nhiều thứ quá, mình cũng thấy nhục nhục mà vẫn đang nhận, vì không nhận, mình đếch có tiền, quyền đâu mà có tiền. Châm ngôn của anh Trường hay, copy không dẫn nguồn là đạo văn, copy có dẫn nguồn là nghiên cứu khoa học.

Trong thế giới này, từ đàn vịt đồng của anh Long cho đến các luận văn luận án của anh Trường, nó không tự nhiên tồn tại. Chúng ta đứng ở góc nào để nhìn thấy điều gì phía trước kia, và đi đến đâu trong ngày tới, đó là những thứ làm mình nghĩ ngợi.

Ra thủ đô học có cái hay, học thêm những bài học không phải khi nào ở Hằng Xái cũng có để học. Thủ đô thế này mới là Thủ đô chứ lại.

[đây là nhật ký hư cấu, được viết bởi một người đã có dịp đi cùng các sự thật của cuộc sống nghề luật]

Nhật ký thư ký tòa – Phần 8

Was this helpful?

0 / 0